Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!
Phan_28
Quốc Lâm cùng Hoàng đi bộ vào trong vì đường hẹp quá xe
không thể vào được. Dừng chân phía xa ngôi trường, hình ảnh cô gái đang cười
đập vào mặt Hoàng, cậu vui mừng đến chân cũng bước không nỗi
-Trúc Nhi, đúng là em rồi
Hoàng và Quốc Lâm chầm chầm bước đến…những gì đang diễn ra trước mắt họ làm họ
phải suy nghĩ rồi phì cười…chỉ có thể là nó mới khiến hắn thay đổi đến như
vậy….
Hắn bị bịt mắt đang cố gắng tìm bắt bọn trẻ còn bọn trẻ thì cười khúc khích
chạy về bên này, chạy sang bên kia để tránh bị bắt, nó đứng bên ngoài nhìn cũng
cười theo, nó không thể hiểu một người có vị thế cao như hắn vậy đáng ra trong
mắt nó từ đầu hắn là một người đã lớn tuổi, hành động bất chấp tất cả chỉ cần
mình được lợi ích nhưng giờ đây trông mắt nó hắn là một người rất dễ gần, còn
trẻ lại có tài, phong thái ngạo mạng nhưng rất thu hút người khác ngay từ cái
nhìn đầu tiên…và nó cũng không ngoại lệ…đang suy nghĩ miên man nó không để ý là
hắn đã đến gần mình từ lúc nào.
-A ha bắt được rồi nhé!
Gì thế này…nó đứng bất động, mắt mở to hết cỡ, tim đập như trống đánh…hắn cũng
có cảm giác là lạ sao đứa nhóc này…thân hình mềm mại lại có cảm giác là rất
muốn giữ mãi không muốn buông ra…hắn đang nghĩ gì thế này…vội mở khăn che
mắt…hai ánh mắt chạm nhau…như có luồng điện cực lớn chạy qua, nó vội đẩy hắn ra
-Hihi chú bắt được cô giáo rồi – Bọn trẻ vỗ tay, hắn nỡ một nụ cười nhìn nó rồi
nhìn bọn trẻ
-Vậy bây giờ chú phạt cô giáo nhé!
-Dạ dạ
Hắn nhìn nó, miệng nhếch thành một nụ cười ranh ma
-Anh…nhìn gì chứ? – Nó lúng túng vì ánh mắt đó
-Để xem nên phạt em thế nào? - Hắn vuốt cằm vờn suy nghĩ – Hay là đổi lấy nụ
hôn nhỉ?
-Hả? Anh điên à – Nó giậm chân một cái làm hắn nhảy lò cò
Hahaha…bọn nhóc cười lớn, vỗ tay vì cô giáo mình oách quá….còn hắn nhăng nhó,
ôm chân…mà cũng thấy có một cái gì đó đang lâng lâng trong người… “cô vợ nhỏ
của hắn thật đáng yêu”
-Anh…anh đừng có mà ăn dưa bỡ. Tôi phải vào lớp đây
Nó vừa xoay lưng thì một tiếng gọi làm nó khựng lại
-Trúc Nhi!
Ai đang gọi tên nó, nó quay lại nhìn…người này trông quen quá
-Anh biết tôi sao? – Lại câu hỏi quen thuộc mà hắn đã nghe nhiều lần
-Em không nhận ra anh sao? Anh là Hoàng anh hai của em kia mà
-Anh hai? Tôi có anh hai sao?
-Em…em không nhớ anh sao? – Hoàng lôi trong túi ra sợi dây chuyền – Em nhìn xem
Nó bước đến cầm lấy sợi dây chuyền trên tay Hoàng đồng thời lôi sợi dây chuyền
trong cổ áo mình ra, hai sợi giống hệt nhau
-Anh là anh hai của em? – Nó rưng rưng nước mắt vì biết mình vẫn còn người thân
-Uhm. Anh thật sự rất vui vì em vẫn còn sống
@
Hoàng bước đến ôm lấy nó, nó oà khóc vì vui sướng dù chẳng thể nhớ ra điều gì
nhưng thế này làm nó hạnh phúc lắm, hắn nhìn Hoàng mà cảm thấy ghen tị…ước gì
nó cũng chấp nhận hắn dễ dàng như vậy.
Nó vào lớp tiếp tục bài giảng của mình, cả ba người đàn ông đành ở bên ngoài
chờ đợi. Tan lớp, nó cùng ba người đàn ông trở về nhà, vừa nhìn thấy nó hai đứa
trẻ đã chạy đến
-Mẹ đã về
-Uhm, Bảo Bảo Bối Bối ngoan
Hoàng ngỡ ngàng, thì ra hai cô cậu mà Hoàng đã thấy trong hình chính là con của
nó và…hằn
-Hai con mau chào cậu hai đi
-Dạ con chào cậu hai
-Uhm ngoan
-Cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã cấm cậu đến đây rồi kia mà – Đan Mã vừa
về đến
-Anh Đan Mã – Hoàng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác – Anh vẫn còn sống sao
thật là… - Hoàng đến vỗ mạnh vào vai Đan Mã
-Chào em
-Thanh Nhã, con mời mấy anh vào nhà chơi đi con
Thanh Nhã ra đón tiếp, mọi người vào trong chào hỏi bà
-Hoá ra em chính là anh của Trúc Nhi, thế mà…
-Dạ. Em cũng rất bất ngờ
Hoàng kể lại chuyện vô tình biết nó là em gái mình còn chuyện về hắn và nó
Hoàng vẫn chưa thể nói…giờ thì nó đã mất trí, Hoàng có nói cũng vô ít, còn Đan
Mã…có lẽ Hoàng phải gặp riêng anh
-Bảo Bảo Bối Bối ra đây chơi với chú nè – Hắn nắm tay hai cô cậu nhóc ra ngoài
biển nghịch nước, hai cô cậu rất thích
Nó và Thanh Nhã bên trong chuẩn bị thức ăn cho cả nhà, Quốc Lâm thì ngồi trò
chuyện cùng mẹ Thanh Nhã còn Hoàng và anh ra phía trước nhà
-Trúc Nhi mất trí nhớ từ khi nào thế anh?
-Lúc anh thấy Trúc Nhi nằm trên bãi cát, anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi bác sĩ
bảo trong đầu cô ấy tụ máu bầm do va đập mạnh nên…cô ấy tạm thời không còn nhớ
chuyện trước đây nữa
-Trong mấy năm qua Trúc Nhi sống có tốt không anh?
-Lúc đầu thì hay gặp ác mộng nhưng về sau thì đã không còn…mà đã có chuyện gì
xảy ra với con bé thế?
-Tất cả điều do Túc Linh – Hoàng hít một hơi sâu để nhớ lại chuyện của bốn năm
trước – Túc Linh đã bày trò chia rẽ tình cảm của hai người họ, ép Thảo Nhi phải
làm chuyện không nên và…chính cái đêm hôm đó Trúc Nhi đã trông thấy hai người
họ….không một mảnh vải trên giường…uất hận, Trúc Nhi bỏ đi thì không may bị Túc
Linh bắt giữ, con bé trốn chạy và sau cùng là nhảy sông tự vẫn
Anh cung chặc hai tay, tức giận đến cực điểm, trách hắn ta tại sao lại ngu ngốc
đến thế, tại sao lại làm nó khổ sở đến thế?
-Tất cả chỉ là hiểu lầm, anh đừng trách Thiên Du, anh ấy cũng đã quá đau khổ
suốt 4 năm qua rồi
-Cậu bảo tôi đừng trách hắn ta? Tôi không thể làm được
-Anh đừng như thế? Em nghĩ Trúc Nhi khi nhớ lại mọi chuyện cũng sẽ không trách
Thiên Du
-Cậu nghĩ thế nhưng sự thật thì không phải vậy
-Sự thật vẫn là sự thật anh đừng quá cố chấp. Em biết anh có tình cảm với Trúc
Nhi nhưng anh ngăn cản họ thì Trúc Nhi có hạnh phúc không? Còn nữa…hai đứa nhỏ
chính là con của Thiên Du, sự thật này anh có thể giấu đi được không?
-Hoàng, cậu vừa bảo sao? – Hắn đã nghe tất cả và muốn Hoàng lặp lại một lần nữa
-Em…em…
-Cậu vừa bảo hai đứa trẻ này chính là con của tôi sao? – Hắn đưa ánh nhìn đầy
hy vọng về phía Hoàng
-Cậu xem bọn chúng có điểm nào giống mình mà nhận bừa thế hả? Hai đứa trẻ này
chính là con của tôi – Anh bế hai đứa trẻ vào nhà trước sự ngơ ngác của Hoàng
và cái nhìn cầu thẩn của hắn
-Hoàng…cậu mau trả lời tôi biết đi – Hắn giật mạnh bã vai Hoàng
-Em không biết những gì anh Hoàng nói đúng hay không nhưng thật sự hai đứa trẻ
không phải là con của anh Phúc Hưng, vả lại giữa anh ấy và chị Trúc Nhi cũng
chẳng phải là vợ chồng – Tiếng Thanh Nhã nhè nhẹ mang đến tia hy vọng trong hắn
-Thanh Nhã, em thôi đi – Anh bực bội lớn tiếng
-Người phải thôi chính là anh, anh cần gì phải tự làm khổ mình như thế? Cái mà
chị Trúc Nhi cần đó là sự thật…là quá khứ của chị ấy, anh đừng vì lòng ích kỷ của
mình mà che giấu chị ấy nữa
Bốp. Anh đã đánh Thanh Nhã, cô khóc bỏ chạy…tay anh run run cung chặc đấm vào
cánh cửa đến chảy máu
-Thanh Nhã…Thanh Nhã… - Nó gọi lớn – Anh còn không mau đuổi theo Thanh Nhã
Phải, anh đang làm chuyện gì thế này? Thanh Nhã nói đúng kia mà, anh đang tự
xấu hổ với chính bản thân mình, anh vội vàng đuổi theo cô.
-Trúc Nhi! Em hãy trả lời cho anh biết…Bảo Bảo và Bối Bối có phải là con của
chúng ta không? – Hắn giữa chặt hai tay của nó
-Tôi…tôi…tôi không biết, tôi…tôi không nhớ…tôi…tôi…
-Trúc Nhi!!
Nó lại ngất đi mỗi lần phải cố nhớ phải cố suy nghĩ nó lại hoảng… hắn bế nó vào
trong nhà, đặt nó lên giường…mẹ Thanh Nhã thì vừa dỗ dành hai đứa nhỏ đang
khóc, vừa lo lắng cho hai cô con gái…sao mọi chuyện lại cứ rối tung thế này.
Hắn chườm khăn ấm lên trán nó, xoa bàn tay nó làm đủ cách mà hắn biết mong sao
nó mau chóng tỉnh lại.
-Thiên Du, anh đừng lo lắng quá, Trúc Nhi không sao đâu – Hoàng đặt tay lên vai
hắn an ủi
-Hoàng nói đúng cậu cũng nên giữa gìn sức khoẻ
-Cám ơn hai người
-Em định đến đón Trúc Nhi về nhưng tình hình thế này…em nghĩ bây giờ cho Trúc
Nhi tạm thời ở lại đây – Hoàng quay sang mẹ Thanh Nhã – Con nhờ bác chăm sóc
Trúc Nhi hộ con
-Con yên tâm, bác xem con bé như con của mình mà
-Dạ, con cảm ơn bác…anh Thiên Du, bây giờ em phải về…anh…
-Không, anh phải ở lại đây
-Được rồi…còn anh Quốc Lâm
-Cậu về lo liệu công ty giúp tớ
-Uhm
-Vậy chúng ta đi
Hoàng và Quốc Lâm chào mẹ Thanh Nhã rồi trở lại thành phố, Hoàng yên tâm hơn
khi trông thấy nó khoẻ mạnh bây giờ công việc chất chồng như núi cần cậu về
giải quyết, còn Quốc Lâm phải thay hắn coi việc ở công ty vì giờ hắn có trở về
cũng chẳng còn tâm trí nào lo liệu việc công ty nữa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian